Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

ba chấm

Tự  nhiên nói chuyện với một người - người mà mình luôn cho là bí ẩn chỉ vì có vẻ họ biết quá nhiều về mình hoặc giả vờ biết về mình bằng những màn rào trước đón sau - làm mình cảm thấy có quá nhiều cảm xúc trong cùng một ngày. Bỗng dưng thấy buồn kinh khủng. Buồn vì thấy mình thật bất tài vô dụng, thấy mình thật thấp kém, thấy mình thật đáng thương. Cảm thấy facebook mang đến cho mình nhiều thứ nhưng cũng lấy đi của mình quá nhiều. Suy cho cùng thì chẳng ai hiểu được mình cả. Thôi thì cứ cố gắng ngày nào hay ngày đó. Cứ vượt lên số phận và dư luận để mà sống! Thật đáng thương!

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

Chó

Gia đình? Mẹ kiếp, gia đình là cái chó gì chứ? Là cái khốn gì mà tàn nhẫn đến mức giết cả ước mơ bé nhỏ của con em mình? Gia đình? Thật nực cười! Nhiều lúc mệt mỏi và căng thẳng, muốn quay trở về cái chó được gọi là gia đình để nghỉ  thì cũng chẳng muốn về. Gia đình! Dẹp đi hai chữ  đình! Tôi không hận gia đình vì không nuôi nổi ước mơ của tôi, mà tôi hận gia đình vì đã tàn nhẫn dẫm đạp lên ước mơ của tôi! Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải biến ước mơ của tôi thành sự thật!
Tôi sẽ tự tạo cho mình cái gọi là gia đình theo đúng nghĩa của tôi!!!
Vĩnh biệt những điều không đáng ghi nhận trong cuộc đời này!
Cuộc sống của tôi... trên mảnh đất này... thật là Chó!
Nhiều lúc thấy mắc cười lắm. Các bậc phụ huynh cứ bảo những ước mơ của con em mình là viễn vông, mơ mộng. Họ không biết rằng những lời nói của họ như một gáo nước lạnh dập tắt hết niềm tin và hy vọng của tuổi trẻ. Họ - một thế hệ già nua và cổ hủ!

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Thời gian

Mới đó mà đã bắt đầu bước vào chặng cuối của đồ án tốt nghiệp! Thời gian trôi qua quá mau. Nhưng có lẽ đồ án tốt nghiệp đã làm cho mình có những suy nghĩ người lớn hơn, trưởng thành hơn nữa trên con đường mình đã chọn cũng như trên cái cuộc sống này. Mới ngày nào còn đắn đo chọn lựa sẽ làm đề tài gì, chuẩn bị hết hình ảnh, tư liệu. Rồi còn khóc lóc thảm thiết khi bị mọi người hắt hủi, vùi dập vì quyết định chọn truyện tranh làm đầ tài tốt nghiệp. Mẹ là người nói mình rằng: "Hãy làm truyện tranh đi, vì đó là ước mơ từ nhỏ của con!". Và anh Đoàn Minh Mẫn thì dùng bài Tarot để nói cho mình biết mình nên làm đề tài gì, và tất nhiên cuối cùng Tarot dẫn mình đến với truyện tranh. Những lá bài Tarot nói rằng poster chính trị xã hội hay thương mại mình đều có khả năng làm được hết, nhưng làm truyện tranh vì Tarot biết mình sẽ đem cảm xúc đến cho người xem! 
Rồi khi bước vào làm đồ án tốt nghiệp, mình nhận ra rằng mình còn quá kém. Thế giới thật bao la và mình tự thấy mình chưa phải là một hạt bụi trong thế giới này. Quá kém! Bố cục, sắc màu, tất cả đều chẳng là gì so với người ta. Nhiều khi bật khóc khi nhìn tranh của những tiền bối nước ngoài. Rồi thốt lên "Trời ơi sao đẹp quá!" khi xem những tranh chưa - từng - công - bố của con Thọt. Thất vọng nối tiếp thất vọng. Trước giờ mình vẽ tranh lẻ, vẽ chơi, và hoàn toàn chưa đầu tư hết khả năng. Nhưng vì cái thói tự tin quá mức đã giết chết mình. Rồi ngồi thu mình trong cái bóng tối đầy tự kỷ đáng sợ. Chính con nhỏ bạn thân hay giận hờn vô cớ đã kéo mình ra khỏi cái bóng tối ấy! Cám ơn mày nhiều lắm Thọt à :). Nhỏ dẫn mình đi tham gia buổi nói chuyện về truyện tranh thiếu nhi của một tổ chức phi chính phủ có tên là Room To Read. Có thể nói đây là một bước ngoặt trong cuộc đời vẽ minh họa của mình. Mình đã được nghe giảng những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng không hề nhỏ bé một tí nào về thế giới truyện tranh nói chung và truyện dành cho trẻ em nói riêng. Mình đã được nghe chúa Cao Xuân Son - giám đốc Nxb Kim Đồng nói rất hay về truyện tranh Việt Nam hiện nay, và cả cái chú gì đó mình không nhớ tên bên Nxb Trẻ nói nữa. Tất cả vô cùng bổ ích! Rồi mình được làm quen với nhiều bạn bè, anh chị như chị Bích Khoa, chị Hoàng Giang... Mọi người thật dễ thương!
Từ đó, cảm xúc và nhiệt huyết của mình lại được nâng cao. Đúng là lùi một bước để thấy trời đất bao lao. Lùi một bước để tiến 2,3 bước. Mình đã bỏ ra gần một tháng rưỡi để binh bố cục, bị nhỏ Thọt chê te tua, nhưng không chê thì liệu bài mình có được như ngày hôm nay chăng?  Mình thích cái cách nhận xét của nó, vô cùng thuyết phục! Và hầu như mình chưa nhận được lời khen nào từ có cả! Dù sao như vậy cũng làm mình dễ chịu hơn là những lời khen :) Mình đã học được bao nhiêu thứ nhỉ? Chắc là không đếm được đâu. 
Ban đầu, trước khi làm tốt nghiệp mình còn có cái ý định điên khùng là phải thủ khoa đồ án tốt nghiệp. Nhưng bây giờ thì bỗng thấy ý nghĩ đó thật nhạt nhẽo và rẻ tiền làm sao! Vì qua đồ án này mình đã nhận được nhiều thứ đáng giá hơn là cái danh vị Thủ Khoa. Thật là nhảm! Nó- nhỏ Thọt- đã thay đổi tư tưởng của mình 180 độ. Mình thấy mình trước khi làm đồ án tốt nghiệp thật dơ bẩn, thật nhục nhã. Mình làm việc không hề có TÂM, kể cả làm đồ án cũng vậy. Chỉ làm đến đó, đến cái mức thấy được rồi và mọi người thấy ok thì dừng lại. Nhưng KHÔNG! Mình muốn được làm lại tất cả các đồ án từ trước đến giờ, mình muốn làm hết sức mình chứ không phải thấy hơn người khác rồi thôi dừng lại! Thật rẻ tiền!
Thả mình vào bài tốt nghiệp, làm hết sức mình, mình nhận ra được quá nhiều điều. Và cái mình nhận ra được là hãy làm mọi thứ vì mình chứ đừng vì những cái danh ảo mộng tưởng cao xa. Mình phải chiến đấu với chính mình chứ đừng chiến đấu với người khác! :)
Cám ơn đồ án tốt nghiệp!